Giữa cái lành
lạnh phảng phất hương ổi chín muộn, đang lúc mùa của hoa vải nở trắng các vườn
đồi, hoa ban đang khoe sắc, mùa xuân đã sang, có một mái trường chìm vào hương
sắc ấy mang tên DTNT Lục Ngạn.

( hoa tam giác mạch được trồng trong khuôn viên nhà trường)
Tôi thích ngắm
nhìn mái trường vào lúc sáng sớm và khi hoàng hôn xuống. Buổi sáng nơi đây
thanh bình khó tả, tiếng chim hót như giữa một khu rừng đầy cây cối và hoa cỏ,
mỗi bước chân đi quanh trường ta đều bắt gặp những bông hoa nhỏ, đủ màu sắc
được trồng cẩn thận phía dưới những tán cây ăn quả đã lâu năm. Đặc biệt vào mùa
xuân như lúc này, khuôn viên nhà trường là cả một vườn hoa lớn. Mấy khóm tường
vi ngủ đông giờ tỉnh dậy đang khoe sắc mơ màng. Cây ngọc lan già góc sân trường
cũng ra sức tỏa hương thơm ngát. Cây hoa
ban đã khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khiết như tâm hồn trong trẻo của
những cô gái miền Tây bắc. Vườn vải trước lớp học, trước khu kí túc và quanh bờ
ao cũng đang vươn dài những cành hoa trắng mỡ màng để gọi mời lũ ong mật. Ngay
cả xuống đến vườn rau ta cũng bắt gặp cả bạt ngàn hoa Tam giác mạch, nghe thật
lạ khi loài hoa này tưởng chỉ có mặt tại cao nguyên đá Hà Giang, vậy mà thầy và
trò đã khéo léo đưa cả một Cao nguyên về trường! Khi chiều về, màu nắng yếu chiếu
vào những bức tường sơn nhà vàng nhạt, màu đỏ của mái tôn khiến ngôi trường
khoác lên mình một màu không rực rỡ nhưng lại ấn tượng khó tả, nó như mang trên
mình vừa là thời gian của lịch sử xây dựng trường, vừa như màu của không gian
một vùng đất núi, nơi học trò vùng cao gieo ước mơ xây dựng quê hương này bấy
lâu nay.

( khuôn viên trong nhà trường được cải tạo với nhiều loài hoa đua nhau nở)
Nhìn cái sân
gạch là biết ngay trường đã nhiều tuổi, nó dẫn ta lên lớp học, xuống khu kí túc
xá, ra vườn cây ăn quả và lối ra ao cá. Đặc biệt ấn tượng hơn cả trong con mắt
của lũ học trò có lẽ là khu kí túc, nơi lưu giữ biết bao kỉ niệm thân thương,
đáng nhớ một thời áo trắng. Nhớ lúc tan học trèo lên 2 cây sung hái quả xuống
hì hụi chấm muối ớt cho đã cơn thèm ăn vặt của bọn con gái, ăn không hết mang
về phòng vừa nằm vừa ăn vừa kể chuyện nhau nghe về những mong muốn, những ước
mơ phía trước.
Phải nói rằng, mái trường này không chỉ khiến
học trò thích thú với cảnh quan sư phạm trong lành, sạch đẹp, mà còn để lại cảm
giác đầm ấm, yên vui như sống giữa một gia đình lớn. Một nơi đáng nhớ mỗi khi
rời xa dù chỉ một lần đặt chân tới còn bởi tình thày trò ở đây luôn thân ái
chan hòa. Nội trú vào xuân thật tươi ngần và ấm áp!
Hoàng Hiếu